Chàng Hoàng Tử Cải Trang
Phan_2
Chapter 3: Không manh mối
Yunho đã tìm được cách giải cho câu hỏi khó ấy và về chỗ của mình: “Cậu hiểu chưa?”
Tôi gật đầu: “Tớ phải về đây”
Nhanh chóng thu xếp lại sách vở và rời khỏi căn hộ của Yunho, tôi bước ra ngoài và đóng cửa lại. Bình tĩnh được một lát, tôi vào bếp, quyết định tự làm bữa trưa vào ngày mai vì không có tiền để mua chúng ở trường. Tôi chuẩn bị mọi thứ và cất vào trong tủ lạnh để dùng vào ngày mai.
Làm món trứng chiên với cơm, cùng xúc xích, một lát sau, tôi đặt hộp cơm trưa vào tủ lạnh và đi ngủ. Tôi nằm xuống giường, gọi điện cho ba mình, ông muốn tôi có mặt tại bữa trà vào Chủ nhật tuần này.
Sau khi nói chuyện với ba, tôi gác máy và chìm vào giấc ngủ tự lúc nào.
Giật mình vì tiếng đồng hồ báo thức, tôi vội mở mắt, đã đến giờ chuẩn bị để tới trường, dù vẫn còn buồn ngủ nhưng tôi phải dậy nhanh thôi. Nhanh chóng đứng lên và đi vào bếp, tôi lấy chai nước uống một hơi dài, rửa mặt đánh răng trước khi quay lại phòng ngủ thay quần áo với bộ đồng phục.
Tôi chuẩn bị cặp sách và mang theo hộp cơm trưa. Vừa bước ra khỏi nhà, tôi đã trông thấy Yunho đứng trước cửa, mỉm cười với tôi: “Chào buổi sáng, tớ nghĩ chúng ta có thể cùng nhau tới trường đấy”
Tôi gật đầu: “Buổi sáng tốt lành nhé!”
Tôi bắt đầu cảm thấy nóng trở lại khi chúng tôi đi gần nhau. Một chiếc xe màu đen đang đứng chờ ở ngoài, là Park Yoochun đang đứng nói chuyện với Junsu:
Chúng tôi đi tới và nghe được cuộc nói chuyện giữa họ:
“Để anh giải thích đã”
“Không cần phải thế đâu!”
“Junsu, đợi đã…”
“Đừng gọi cho em nữa”
“Nói chuyện đã nào!”
“KHÔNG!”
Junsu quay lại, trông thấy tôi và Yunho đang đứng đó nhìn, cậu ấy đi về phía tôi và nói: “Hyung, buổi sáng tốt lành nhé!”
Tôi gật đầu, Junsu trông vẫn còn bối rối, cậu ta vội kéo tôi đi: “Đi nào, đến trường thôi”
Tôi đến trường cùng Junsu và Yunho, Yoochun tiếp tục nhìn theo chúng tôi trong chiếc xe của mình, nhưng Junsu đã phớt lờ coi như không trông thấy điều đó. Khi vừa tới trường, tôi cất tiếng hỏi Junsu: “Chuyện sáng nay là sao vậy?”
Junsu nhìn tôi: “Không có gì đâu”
Vài giây sau, khi Yoochun vừa bước vào lớp, Junsu đứng dậy và đi ra ngoài. Yoochun thở dài, ngồi xuống vị trí của mình bên cạnh cửa sổ.
Changmin cũng vừa đến: “Chào buổi sáng các anh!”
Tôi mỉm cười: “Chào”
Changmin nhìn tôi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tôi thở dài: “Có chuyện gì đó giữa Junsu và Yoochun ấy”
Changmin nhìn tôi: “Ồ chuyện đó… em chỉ biết là họ chơi thân với nhau từ nhỏ nhưng đột nhiên Junsu quyết định rằng anh ấy không muốn chơi với Yoochun nữa và bắt đầu phớt lờ anh ấy”
Tôi nhìn Yunho – người cũng đang bối rối như tôi, nhưng cậu ấy không nói bất cứ điều gì, chỉ thở dài và nhìn ra cửa sổ.
Junsu không quay lại lớp cho đến khi chuông reo, cậu ấy không nói chuyện với bất kỳ ai kể cả lúc ăn trưa. Cậu ấy đã chạy ra ngoài khi thấy Yoochun vào lớp.
Tôi đến sân bóng đá với Yunho và Changmin. Chúng tôi ngồi xuống nền cỏ xanh để ăn trưa cùng nhau. Tôi mở hộp cơm của mình và bắt đầu ăn, bữa trưa hôm nay rất tuyệt. Trông thấy Changmin nhìn vào hộp cơm của mình, tôi mỉm cười: “Muốn ăn không?”
Cậu nhóc khẽ gật đầu, bắt đầu ăn vội vã: “Ngon quá”
Tôi mỉm cười, nhìn Yunho trong khi cậu ấy đang đọc một cuốn sách: “Yunho ah, hôm nay cậu cũng đi làm phải không?”
Cậu ấy nhìn tôi: “Ừ, sau giờ học. Có gì không?”
Tôi cười: “Tớ cũng đi vào lúc đó. Chúng ta cùng đi nhé?”
Yunho gật đầu: “Chắc chắn rồi!”
Changmin nhìn chúng tôi: “Hai anh làm việc cùng nhau sao?”
Yunho gật đầu: “Ừ, ở cửa hàng bán đồ ăn nhanh gần trung tâm mua sắm ấy!”
“Ồ, chỗ đó gần nhà anh Junsu mà”
“Ừ, bọn anh sống cùng một tòa nhà”
Changmin gật đầu và tiếp tục ăn, Yunho tiếp tục đọc cuốn sách còn dang dở. Tôi ngước nhìn lên bầu trời, bỗng dưng đánh một tiếng thở dài: “Yunho à, khi nào chúng ta sẽ gọi thợ sửa ống nước?”
Yunho nhìn tôi: “Ừ nhỉ, suýt nữa thì quên đấy, sau giờ học tớ sẽ gọi cho bạn tớ, cậu ấy biết sửa nó đó”
Tôi gật đầu: “Cảm ơn nhé!”
Ngày hôm đó trôi qua thật chậm, thậm chí tôi đã ngủ gật trong lớp học vào giờ Lịch sử…
Tôi cảm thấy như có ai đó đang khẽ lay vai mình, vừa mở mắt, tôi thấy Yunho đang nhìn mình: “Tỉnh ngủ chưa? Sắp đến giờ đi làm rồi kìa”
Tôi gật đầu và đỏ mặt. Yunho cúi mặt gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cậu ấy. Cất sách vở vào cặp, tôi bước cạnh Yunho và ra khỏi lớp. Chúng tôi đi trên phố cho tới khi nghe thấy tiếng ai đó đang tranh cãi, thì ra là Junsu và Yoochun đang cãi nhau:
“Tôi đã bảo anh là để cho tôi yên mà?”
“Cho anh giải thích đã?”
“Không cần!”
“Su…anh không có ý như vậy mà”
“Tôi không quan tâm”
“Chẳng có chuyện gì xảy ra hết!”
“Đấy không phải việc của tôi”
“Có đấy”
“Hãy nghe anh nói, chỉ 5 phút sau, sau đó em tự quyết định cũng được”
“Không!”
“Anh sẽ không đi đâu cả”
“Tôi gọi cảnh sát đấy nhé!”
“Em bảo sao cơ?”
“Cút ngay cho tôi!”
Đột nhiên Junsu bỏ chạy, hình như cậu ấy đang khóc. Yoochun cố gắng đuổi theo nhưng Junsu chạy quá nhanh. Cậu ta đứng nhìn Junsu và thở dài: “Anh sẽ khiến em phải quay lại… Su à”
Tôi nhìn Yunho – người đang đứng bên cạnh: “Chuyện gì xảy ra giữa họ vậy nhỉ?”
“Tớ cũng chịu”
Yunho nhún vai, tiếp tục đi, còn tôi vội vã bước theo cậu ấy. Chúng tôi tới nhà hàng, vào phòng thay đồ và mặc tạp dề vào. Vừa bước ra ngoài thì đã gặp anh quản lý đứng đó: “Được rồi, hôm nay Yunho làm việc ở quầy nhé. Còn Jaejoong thì dọn dẹp chỗ này!”
Tôi cau mày, hơi bực bội vì muốn được làm việc cùng Yunho, nhưng biết là điều đó không thể được. Cầm cây chổi lên, tôi bắt đầu lau sàn một cách uể oải. Tôi chẳng còn hứng thú để làm gì nữa, vả lại, tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy cây chổi này thì làm sao biết cách sử dụng nó chứ? Tôi bắt đầu lau sàn theo hình vòng tròn…
Đột nhiên tôi nhìn thấy hai cánh tay của ai đó đang nắm tay mình, tôi quay lại, đó là Yunho – cậu ấy nắm lấy tay tôi: “Cậu làm thế là sai rồi”
Yunho bắt đầu lau sàn, còn tôi thì nghe rõ tiếng tim mình đập ngày một nhanh hơn, cậu ấy đứng rất gần tôi… Một phút sau, Yunho lùi lại và nhìn tôi: “Bây giờ cậu làm tiếp đi!”
Tôi gật đầu, bắt đầu lau lại theo cách mà Yunho vừa hướng dẫn. Cậu ấy gật đầu ra vẻ hài lòng và quay lại phía quầy bar, sau đó, tôi vò một miếng bọt biển và bắt đầu lau bàn, khiến tất cả những thức ăn thừa trên bàn vương vãi hết xuống sàn nhà.
Tôi thở mệt nhọc vì lại phải lau sàn một lần nữa… Đột nhiên tôi cảm thấy Yunho đang đứng bên cạnh mình: “Nhìn nhé!”
Yunho lấy một chiếc hộp màu xanh và gạt tất cả thức ăn thừa vào trong đó. Sau đó cậu ấy lấy một chiếc túi nhỏ đựng nước xà phòng, nhúng miếng bọt biển vào đó rồi lau bàn. Cuối cùng là dùng một chiếc khăn khô để lau lại lần nữa. Làm xong, Yunho quay sang nhìn tôi: “Bây giờ cậu làm được rồi chứ?”
Tôi gật đầu và bắt đầu làm theo, bốn tiếng sau, chúng tôi được nghỉ và đến giờ ăn tối. Lúc đó, Yunho phải ngồi ăn một mình bởi tôi còn bận lau sàn…
Sau giờ làm, Yunho và tôi cùng về nhà. Cậu ấy đã gọi một người bạn tới sửa giúp tôi đường ống nước trong phòng tắm và nói rằng phải thay một số ống vì nó đã quá cũ.
Tôi nhìn cậu ấy: “Mất khoảng bao nhiêu tiền để sửa vậy?”
Yunho suy nghĩ khoảng một giây: “Khoảng 100.000 won” (Trans: ~100$)
Tôi do dự, dù biết phải sửa đường ống nước, nhưng bây giờ tôi không có tiền. Có lẽ phải đợi đến cuối tháng khi nhận được lương thì tôi mới có thể sửa nó được…
Chapter 4: Làm bữa sáng
Yunho nhìn tôi: “Căn hộ này cậu thuê hay mua luôn vậy?”
Tôi trả lời: “Tớ thuê
Yunho gật đầu: “Vậy người chủ nhà này phải có trách nhiệm sửa nó, chỉ cần gọi cho họ là được”
Tôi cũng không chắc về điều đó, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác. Vì anh trai tôi nói căn hộ này chỉ là thuê nên có lẽ nên làm như Yunho nói…
Tôi gật đầu, đi vào phòng ngủ và gọi điện cho anh trai mình, sau 2 hồi chuông, anh nhấc máy:
“Em trai yêu quý, có chuyện gì vậy?
“Hyung, anh thuê căn hộ này hả?”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Vậy nếu có vấn đề gì, anh sẽ sửa nó phải không?”
“Phải, nhưng đã xảy ra chuyện gì chứ?”
“Đường ống nước trong phòng tắm có vấn đề… thợ sửa ống nói muốn thay nó phải trả 100.000 won”
“Vậy hả? Vậy anh sẽ gửi tiền cho tài xế mang qua cho em nhé!”
“Cảm ơn anh!”
“Không có gì đâu em trai, hẹn gặp lại vào Chủ nhật nhé?”
“Chắc chắn rồi, tạm biệt anh”
“Bye!”
Tôi gác máy, quay trở lại phòng khách nơi Yunho và bạn của cậu ấy vẫn ở đó: “Chủ nhà sẽ gửi tiền cho tôi ngay bây giờ, khi nào cậu có thể sửa nó được?”
Cậu ta nhìn tôi: “Tôi sửa ngay bây giờ cũng được… mất 2 tiếng là cùng”
Tôi gật đầu: “Được rồi, vậy làm ơn!”
Cậu ta mỉm cười, quay lại phòng tắm. Cậu bắt đầu làm việc trong khi đó, tôi và Yunho ở ngoài phòng khách: “Muốn uống chút gì đó không?”
Yunho gật đầu, cùng tôi bước vào bếp. Cậu ấy nhìn xung quanh lại gần chỗ máy rửa bát: “Phải có tách chứ nhỉ?”
Yunho mở ra, cầm lên một cái tách đã vỡ: “Chuyện gì xảy ra vậy?
Tôi nhún vai: “Tớ không biết
Yunho mỉm cười: “Để tớ chỉ cho
Yunho gom hết mảnh vỡ của chén bát và các món ăn bẩn từ bồn rửa chén, cậu ấy dạy tôi cách đặt bát vào máy, nơi để xà phòng, làm thế nào để đóng máy lại và bắt đầu khởi động. Tôi gật đầu: “Cái gì cậu cũng biết nhỉ?
Cậu ấy mỉm cười: “Tớ sống một mình đã lâu rồi, những điều này cũng được học lại từ người khác mà
Tôi gật đầu: “Gia đình của cậu đâu?”
Yunho cúi đầu: “Họ ở nước ngoài, tớ phải sống một mình tại Hàn Quốc”
Tôi nhìn xuống: “Xin lỗi cậu!”
Ông mỉm cười: “Không sao đâu, tớ ổn mà”
Tôi cười, đưa cho Yunho một ly nước trái cây và quay lại phòng khách. Chúng tôi ngồi xuống và bắt đầu chơi game. Một lát sau, trò chơi bị gián đoạn khi tôi nghe có tiếng gõ cửa, đó là tài xế của anh trai tôi, ông cúi chào và đưa cho tôi một phong bì có 100.000W trong đó. Tôi mỉm cười, cảm ơn và quay vào trong.
Hai tiếng sau, bạn của Yunho bước ra: “Sửa xong rồi… cần phải lau chùi lại một chút nhưng nguồn nước đã sạch lại rồi”
Tôi mỉm cười, cảm ơn trước khi đưa 100.000W mà anh trai tôi vừa gửi tới. Cậu ấy mỉm cười, cúi đầu chào và rời đi.. Tôi bước vào phòng tắm, quả thật nước đã trong hơn rất nhiều. Mỉm cười hài lòng, tôi lấy cây chổi lau dọn lại trước khi có thể tắm.
Yunho đứng cạnh cửa phòng tắm: “Tớ về đây, ngủ ngon nhé!”
Tôi nhìn cậu ấy: “Cảm ơn cậu nhiều nhé, ngủ ngon!”
“Không có gì” – Yunho nói xong, bước ra ngoài và trở về căn hộ của mình.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, tôi vội vã đi tắm. Vì ngày mai phải đến trường từ sớm nên tôi nghĩ mình nên đi ngủ thật sớm… Tôi bước đến giá sách, lấy ra hai cuốn và đọc. Một cuốn sách dạy nấu ăn và một cuốn hướng dẫn việc dọn dẹp.
Đọc xong 2 cuốn sách, nhìn đồng hồ đã 1 giờ sáng. Tôi học được rất nhiều từ những cuốn sách dạy nấu ăn, với những công thức mới khiến tôi muốn thử ngay bây giờ… Tuy nhiên, tôi phải đi ngủ mà…
Ngày thứ bảy trôi qua, chẳng có gì thú vị cả. Tôi chỉ tập trung vào việc quét dọn nhà cửa mà tôi đã học được từ những cuốn sách, nấu một bữa sáng đơn giản và làm bài tập về nhà. À quên, còn phải chuẩn bị quần áo để ngày mai đến dự buổi tiệc trà.
Sáng chủ nhật, âm thanh đáng ghét từ chiếc đồng hồ báo thức khiến tôi tỉnh giấc. Sau khi ăn sáng và tắm rửa, tôi thay một bộ đồ khá lịch sự với quần đen và áo sơ mi màu đỏ rượu. Đứng trước gương chải chuốt lại mái tóc, bỗng nhiên điện thoại reo:
“Alo?”
“Này, em đã chuẩn bị xong chưa?”
“Rồi ạ!”
“OK, xe đang đợi em trước tòa nhà đó”
“Em nhớ rồi!”
“Gặp em sau nhé! Bye!”
Tôi bước ra khỏi căn hộ của mình và đi xuống tầng dưới. Trước cửa tòa nhà là chiếc xe màu đen sang trọng của anh trai tôi. Tài xế vội vã xuống xe, mở cửa cho tôi.
Chiếc xe dừng lại trước cửa một ngôi biệt thự lớn, tôi xuống xe và bước vào. Những người giúp việc trong nhà cúi chào. Mới chỉ 10 giờ sáng mà mọi người trông có vẻ bận rộn.
Tôi nhìn vào một người giúp việc: “Ba và anh trai tôi đâu?”
Cô cúi đầu lễ phép: “Dạ, ở trong văn phòng ạ!”
“Họ ăn sáng chưa?”
Cô lắc đầu: “Chưa ạ!”
Tôi thở dài, ba tôi thường quên ăn sáng mỗi khi ông bận. Trong đầu tôi chợt nảy ra một ý tưởng, tôi bước vào bếp trong sự cúi chào của các đầu bếp. Mỉm cười với bếp trưởng, tôi nói: “Tôi sẽ nấu bữa sáng cho ba và anh”
Các đầu bếp nhìn tôi, nét mặt hơi do dự nhưng rồi cũng cúi đầu và đứng dẹp qua một bên. Tôi nhớ lại công thức từ cuốn sách nấu ăn và muốn thử làm bánh xèo!
Tôi bắt đầu trộn các nguyên liệu và chiên chúng trong chảo… Nấu ăn cho người khác thật thú vị, khi làm xong, tôi nhìn sang phía bếp trưởng và những người đầu bếp đang đứng cạnh mình: “Tôi làm nó đúng cách phải không?”
Các đầu bếp nhìn tôi, mỉm cười và gật đầu: “Vâng, cậu chủ làm rất tốt ạ!”
Tôi cười và nhìn quanh: “Siro ở đâu nhỉ?”
Một vị đầu tiếp đưa cho tôi chai siro, tôi nhận lấy và tưới chúng lên phía trên những chiếc bánh. Chuẩn bị một ít nước trái cây, tôi đặt chúng trong một cái khay lớn và mang tới văn phòng.
Sau khi người giúp việc giúp tôi gõ cửa, vào giây sau, ba tôi bước ra. Tôi vào phòng, đặt khay đồ ăn lên bàn và chạy tới ôm ba và anh trai mình: “Con nhớ mọi người quá!”
Anh trai tôi mỉm cười và nhìn tôi: “Em sao rồi?”
Tôi cười: “Mọi thứ đều ổn ạ!”
“Cảm ơn anh, anh đã giúp em nhiều mà” – tôi vừa nói vừa ôm chầm lấy anh trai mình
Anh mỉm cười: “Đó là trách nhiệm của anh mà… Đường ống nước sao rồi?”
“Tốt anh ạ!”
Tôi mỉm cười và nhìn sang ba: “Mời ba ăn sáng”
Anh và ba tôi bước tới: “Bánh hả?”
Tôi mỉm cười: “Con đã làm chúng đó ba”
“Con làm sao?”
Tôi gật đầu và họ mỉm cười, mỗi người nếm thử một miếng và đều nhận xét: “Ngon lắm”
“Vậy thì tốt ạ!”
Anh trai tôi ăn xong, quay sang nhìn tôi: “Em ăn rồi hả?”
Tôi gật đầu và nhìn ba: “Chúng ta ra sân sau ngồi đi ba”
Ba tôi gật đầu. Mọi cười bước ra sân sau và cùng ngồi xuống nói chuyện vui vẻ…
Chapter 5: Tiệc trà
Thời gian diễn ra buổi tiệc đã tới! Tôi giúp ba và hyung làm các công việc lặt vặt xung quanh để hoàn thành mọi thứ và cuối cùng ra đứng đón khách – đây là điều mà tôi rất ghét. Tất cả mọi người xung quanh đều bảo tôi không biết cười, hay khen tôi đẹp trai. Dù đã lâu tôi không tham gia các buổi gặp mặt hoặc làm một điều gì đó vì những bà cô này muốn giới thiệu con gái họ cho tôi.
Xong việc của mình, tôi quay vào bữa tiệc và nhìn xung quanh. Khi bước đến nhà bếp một lần nữa để kiểm tra mọi việc lần cuối, nhưng tôi đã sốc khi không nhìn thấy đầu bếp đâu cả. Nhìn những chiếc sandwich mà họ làm, tôi thở dài, vội vã giúp họ. Bếp trưởng nhìn tôi và mỉm cười: “Cậu chủ làm bếp giỏi thật!”
Tôi mỉm cười: “Cảm ơn chú! Nhưng sao các đầu bếp khác đi đâu rồi?”
“Họ bị cảm lạnh”
Tôi gật đầu, tiếp tục làm bánh cho tới khi mọi thứ đã hoàn thành: “Có cần cháu giúp gì nữa không?”
“Ổn rồi, chúng ta đã làm xong mọi thứ. Cảm ơn cậu đã giúp đỡ!”
Tôi mỉm cười, bước ra phía sân sau. Nhìn xung quanh, tôi bị sốc khi nhìn thấy tên taychơi ParkYoochun đang nhìn tôi. Lại gần anh trai mình, tôi hỏi: “Anh à, tại sao cậu ta lại ở đây?”
“Park Yoochun hả? Cậu ta tới cùng ba mình”
“Tại sao?”
“Cậu ta là đối tác làm ăn của chúng ta”
Tôi thở dài, Yoochun bước về phía tôi và cúi đầu chào. Tôi mỉm cười, cậu ta nhìn tôi và nói: “Chúng ta có thể nói chuyện được không?”
Không còn lựa chọn nào khác, tôi đi cùng cậu ta tới một nơi khác vắng vẻ trong vườn và ngồi xuống nói chuyện. Yoochun nhìn tôi: “Tại sao cậu lại giả bộ nghèo khổ trong khi lại là công tử của một gia đình rất giàu có?”
Tôi nhìn xuống: “Tôi muốn có một cuộc sống bình thường, là một học sinh trong học bình thường, có thể kết bạn với người khác và thậm chí có thể yêu một ai đó…”
Yoochun gật đầu: “Tôi cũng muốn như vậy!”
Tôi nhìn cậu ta: “Chuyện gì xảy ra giữa cậu và Junsu thế?”
Yoochun nhìn xuống: “Chúng tôi chơi thân với nhau từ hồi học mẫu giáo, nhưng tôi… tôi lại yêu Junsu … cậu ấy chưa bao giờ nói nhưng tôi chắc rằng Junsu cũng yêu tôi… Tôi đã cầu xin Junsu, và cậu ấy đồng ý hẹn hò với tôi… Rồi vào một ngày hẹn khi tôi không đến… cậu ấy đã tới nhà tôi… và đã nhìn thấy đôi đang trên giường với một cô gái khác…”
Tôi trố mắt nhìn cậu ta: “Cái gì cơ?”
Yoochun cười cay đắng: “Đêm trước đó, tôi đã ngồi uống trà với chú tôi, chú ấy… đã nói muốn tôi kết hôn với cô gái đó và tôi đã từ chối… điều tiếp theo mà tôi nhớ là ánh mắt của Junsu khi nhìn thấy tôi trên giường với cô ta, và cả hai đều không mảnh vải che thân…”
“Vậy là chú cậu…?”
“Ông ấy đã cho thuốc ngủ vào trà của tôi…. Cô gái đó, người mà ông ta muốn tôi kết hôn chính là con gái ruột của ông ta… Cậu biết đó, tôi là người thừa kế duy nhất công ty của ba tôi và chú tôi chỉ muốn tiền thôi. Ông ta không giàu bằng ba tôi nên cố gắng cho con gái ông ta kết hôn với tôi từ lâu rồi…Ông ta làm điều này để cho ba tôi thấy rằng tôi đang gặp gỡ con gái ông ta… Junsu phát hiện ra và nghĩ rằng tôi lừa dối cậu ấy… thậm chí còn không nghe tôi nói, không nói chuyện với tôi”
Tôi nhìn Yoochun, trông thấy cậu ta lấy tay gạt đi những giọt nước mắt: “Tôi xin lỗi”
“Tôi thực sự ghét cuộc sống giàu sang này”
Tôi nhìn Yoochun: “Tôi chắc là Junsu sẽ tha thứ cho cậu mà… chỉ cần cậu đừng bỏ cuộc và cố gắng đừng để rơi vào âm mưu đó”
“Tôi đã cố gắng giải thích nhưng Junsu không tin điều đó… cậu ấy nghĩ tôi cũng đồng ý làm điều đó … tất cả là vì tiền”
“Xin lỗi nhé…”
Yoochun mỉm cười và nhìn tôi: “Thật vui khi gặp cậu tại buổi tiệc này!”
“Cảm ơn”
“Đi thôi, quay lại buổi tiệc nào”
Tôi gật đầu và cùng nhau đi dọc hành lang. Khi buổi tiệc kết thúc, tôi nhìn Yoochun và nói:“Yoochun à, làm ơn…”
Yoochun mỉm cười: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không nói cho ai biết về gia đình cậu đâu”
Tôi mỉm cười, cảm ơn Yoochun và bước đi. Thì ra là ba đã nhìn thấy tôi và Yoochun nói chuyện với nhau nãy giờ: “Bạn của con hả?”
Tôi gật đầu, cùng đi vào trong nhà với ba. Những người giúp việc đã quét dọn sạch sẽ khu vườn sau nhà, khi chúng tôi ngồi trò chuyện, ba đã nhấn mạnh việc muốn tôi ngủ lại nhà đêm nay và tôi đã đồng ý.
Đi lại xung quanh nhà, tôi cảm thấy thực sự rất nhớ căn phòng bé nhỏ của mình. Khi còn ở nhà, tôi đã không nhận ra rằng nó thật ấm cúng biết bao…
Đứng bên cửa sổ nhìn ngắm trời đêm, tôi thấy nhớ Yunho. Mới có 2 ngày không gặp mà tôi đã nhớ cậu ấy, tại sao vậy nhỉ? Tôi không có cảm giác nhớ như vậy với Junsu và Changmin, vì họ là bạn của tôi… Phải vậy sao? Không… điều này là không thể… chúng tôi là cả hai chàng trai… sao có thể chứ?
Tôi thở dài, nhìn vào khung ảnh nhỏ ở đầu giường: “Mẹ ơi, cảm giác này là sao ạ?”
Nhắm mắt lại… tôi chìm vào giấc ngủ…
Vừa thức dậy, tôi thấy 3 nữ giúp việc đang nhìn mình, họ đang gấp quần áo và dọn đồ đạc cho tôi. Bước ra khỏi giường, tôi đi vào phòng tắm, mặc quần áo đồng phục của trường và ra ngoài. Gật đầu lại với những người giúp việc vừa cúi đầu chào, tôi chạy xuống cầu thang và ra khỏi nhà. Chiếc xe đã đợi từ bao giờ, tôi vội vã vào xe và trở về căn hộ của mình.
Tôi chạy nhanh lên cầu thang và mở cửa căn hộ để lấy cặp sách cũng là lúc Yunho bước ra, cậu ấy mỉm cười và chúng tôi cùng nhau tới trường.
Chúng tôi bước vào lớp và ngồi xuống, vài giây sau, Yoochun cũng vào lớp: “Chào buổi sáng, Jaejoong” – Yoochun cười với tôi.
Tôi mỉm cười với cậu ta: “Chào… mọi việc đã có tiến triển gì chưa?”
Yoochun lắc đầu: “Quá tệ!”
Tôi mỉm cười: “Fighting!!!”
Yoochun gật đầu và đi về chỗ của mình. Chuông đã reo vài phút nhưng vẫn chưa thấy Junsu đến lớp, tôi đã rất lo lắng khi cậu ấy nghỉ học liên tục. Sau giờ học, tôi chạy đến chỗ Yoochun: “Này, sao hôm nay Junsu không đến lớp?”
“Tôi không biết, sáng nào cũng chờ cậu ấy chở trước tòa nhà nhưng không thấy cậu ấy bước ra, nên tôi tưởng nếu tôi không tới nữa thì cậu ấy sẽ đi học chứ?”
Tôi thở dài: “Để tôi kiểm tra thử xem”
“Nói với tôi nếu có chuyện gì xảy ra với cậu ấy, ok?”
Tôi gật đầu: “Điều đó là chắc chắn rồi, cậu không cần lo lắng”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian